
Bạn có tin vào tình yêu không?
Anh là quản lý nhân sự của bệnh viện, còn tôi là bác sĩ nơi ấy.
Trong hàng trăm hồ sơ, anh đã vô tình tìm thấy một cái tên, một ngày sinh, một tháng sinh giống mình đến lạ. Anh tin rằng, đó không phải là sự tình cờ. Mà là một tín hiệu, một lời nhắn từ định mệnh rằng: “Người này chính là dành cho anh.”

Hành trình chữa lành khi gặp anh^^
Ai cũng nói anh sinh ra là để dành cho tôi.
Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết: anh không chỉ là người “dành cho tôi”,
anh còn là người chăm sóc, che chở, bù đắp và chữa lành những tổn thương mà tôi từng mang trong lòng.
Người ta hay trêu rằng: “Anh sinh ra để trả nợ cho chị.”
Nếu đúng là thế, thì món nợ này… tôi nguyện được anh trả bằng cả một đời thương yêu.

Phút giây cầu hôn
Chúng tôi đều đã từng trải qua đổ vỡ, từng bước ra khỏi một cuộc hôn nhân cũ với nhiều vết thương. Có thể khi ấy, chúng tôi chưa đủ lớn, chưa đủ trưởng thành để giữ lấy hạnh phúc. Nhưng chính những đớn đau đó dạy chúng tôi biết trân quý nhau hơn, biết thế nào là bình yên, thế nào là một cái nắm tay đủ bền.
Ở lần lựa chọn này, chúng tôi đã đủ lành để chữa lành cho nhau.
Đủ kiên nhẫn để lắng nghe, đủ yêu thương để chăm sóc.
Tôi không cần một tình yêu ồn ào, tôi chỉ cần một bờ vai vững chãi, một người đàn ông lặng lẽ đứng phía sau, lo từng bữa ăn, chờ từng ca trực, dỗ dành khi tôi mệt mỏi. Và tôi đã tìm thấy tất cả điều đó nơi anh.

Đám cưới không chỉ là ngày vui, mà là khởi đầu cho hành trình trăm năm.
Đám cưới của chúng tôi không phải để phô bày với thiên hạ.
Mà là một lời khẳng định: khi hai tâm hồn đã đủ chín muồi, hạnh phúc sẽ đến – không sớm, không muộn, mà đúng lúc.
Và trong giây phút thiêng liêng này, chúng tôi chỉ mong có bố mẹ, bạn bè, những người thân yêu nhất, cùng chứng kiến và sẻ chia niềm hạnh phúc trọn vẹn này.